Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_12

Nó nhìn đám ngưởi trước mặt rồi chào một cách tự nhiên nhất, sau khi mọi người cất cập sách của mình rồi rũ nhau đi ăn, cả đám đêu gọi thức ăn của mình hết rồi nhưng chỉ có nó là ko thấy gọi gì, Yun thấy lạ thì nhanh chóng hỏi. -Tara. cậu ko ăn à?.

Nó quay qua nhìn cậu con trai bên cạnh điềm đạm trả lời mà ko biết rằng câu nói của nó làm ọi người, tất cả mọi người ở căntin phải kinh ngạc. -Tôi ko biết ăn những món này. Hix, câu trả lời này đúng là ko bình thường chút nào.

Yun và tất cả những người đang ngồi cùng nó và những học viên có mặt trong căntin phải trố mắt ra mà đơ người trước câu trả lời hết sức "ngây thơ" của nó. -Ko biết ăn. ko phải chứ. Tea Hin chen vào hỏi.

-Đúng vậy. Tara. cậu giỡn à?. Bo cũng giống vậy, ko tin nổi vào tai mình, anh làm động tác ngoái tai như người nghe ko rõ mà hỏi nó.

-Ko. Nó nghiêm nghị nói.

-Ko thể nào?. Ha Rum cũng ko thể ngồi im mà bắt đầu nhập bọn, cô ghét nó nhưng quả thật cô thắc mắc cách sống của nó thật sự ra sao, người nhà nó có thể chịu nổi tính cách này của nó sao, càng ngày cô càng thấy nó khác người.

-Đúng đấy, cậu ấy hình như là ko biết ăn mấy món này, ko thấy đĩa thức ăn hôm qua của cậu ấy à, còn nguyên vẹn sau khi được căn một cái. Hong nhảy vào nói luôn, chỉ có Woo và Yun vẫn còn ngơ ngác mà ko nói gì.

-Sao cậu biết. Bo chuyển hướng qua Hong hỏi.

-Mình biết. Hong nói.

-Bằng cách nào?. Tea Hin cũng bắt đầu chuyển hướng sang Hong, dường như cả căntin đều nhìn cô mà đợi chờ câu trả lời.

-Nếu các cậu đến nhà Tara ở một ngày rồi sẻ biết. Hong cười mỉm chi chi tay thẳng lên à nói.

-Nhà Tara sao?. Ha Rum hỏi lại.

-Ừ.

-Chỉ có vậy thì biết làm sao được. Tae Hin lại tiếp tục hỏi cô. mặt ai cũng căn thằng muốn biết câu trả lời của cô về vị "Nữ Chúa Tuyết" này (ý nó), biệt danh đúng nghĩa mà tất cả học sinh trong học viện dành tặng cho nó vì mỗi khi có ai đứng gần nó hay đi ngan qua nó đều cảm nhận được một luồn khí lạnh phát ra từ nó cho dù cách rất xa và họ chưa bao giớ thấy nó có bất kì biểu cảm nào, cười ko, khóc cũng ko, mà tức giận càng ko.

-Các cậu có biết ở nhà Tara ăn gì ko. vì mình đã ở nhà Tara một ngày nên biết. Hong lại vô tư trả lời, ko hề hối hả dù người người trong căntin đang bồn chồn muốn biết, ai cũng hồi hợp, nôn nóng đề biết về một tí thông tin của nó.

-Ăn gì?. Yun bắt đầu lên tiếng hỏi, anh này yên lặng nãy giờ chỉ để quan sát thái độ của nó, anh thấy nó ko hề có chút biẻu cảm gì khi mọi người đang bàn tán về chuyện của mình.

-Phải đó. Hong. cậu nói đi.

-Là.... Câu nói của Hong bị cắt ngan bởi tiếng mở cửa, sau cánh cửa là ba cô gái ăn mặt như người hầu đang tiếng về phía nó, nhìn cô đi đầu với bộ trang phục là biết ngay cô là người có chức vụ cao hơn hai người đang đi sau, một thì đẩy xe đựng những cái nắp vàng to lớn, người còn lại đi bên cạnh.

Hong sau khi xác định được người đi đâu thì cô bật dậy ngay tức thì, tay chỉ thẳng vào cô gái đi đầu. -Chị Lama?. sao chị lại ở đây.

Cô Lama khẻ cười nhẹ rồi tiến lại chỗ nó cùng với hai cô gái theo sau trước sự khó hiểu của các học viên kể cả bọn người đang ngồi cùng bàn với nó, chỉ có nó và Hong ko phản ứng gì.

-Hong. Cậu quen bọn họ à? Bo hỏi cô mà mắt cứ liên qua liếc lại ba cô gái đang từ từ tiến lại chỗ nó.

-Ừ. người đi đầu là chị Lama. quản gia nhà Tara. còn hai người phía sau là người hầu nhà cậu ấy. Hong nói xong là quay sang nó nhìn nó mà khó hiểu. -Tara. sao chị Lama lại có mặt ở đây?. Cô hỏi.

Đúng lúc đó chiếc điện thoại của nó reo lên, nó bắt máy một cách điềm đạm.

-"Tiểu Bạch. anh gọi người đưa thức ăn đến cho em đấy." Tiếng oppa nó vang lên trong điện thoại.

-Ờ.

-"Nhớ là ko được ăn những thứ bậy bạ đó."

-Ừ. Nói rồi nó cúp máy, lời nói hết sức tiết kiệm của nó làm ọi người ko hiểu cuộc đối thoại đó là gì bời vì chỉ nghe duy nhất hai từ là "Ừ với Ờ" mà thôi.

-Chào cô chủ. Khi đã đến chỗ nó thì ba người lập tức cuối chào một cách cung kính và từng cử chỉ từ cuối chào đến lời nói đều đều nhau đủ biết họ đã được học những điều này một thời gian ko ít.

Nó ko nói gì chỉ im lìm, cô quản gia cũng ko lấy làm lạ với chuyện này vì cô thừa biết cái tính cách trầm lặng của cô chủ mình. Nhanh chóng cô ra đấu cho hai người bên cạnh. Nhận được lệnh hai cô người hầu bắt đầu thi hành lệnh. Cô bên phải giở từng cái nắp ra và trước mắt mọi người là những thứ có thể nói là nghe thôi chứ ko thấy và chưa từng nếm qua. Từ trái sang là Nắm Linh Chi Đỏ hầm, Cháo Tổ Yến, Trà Mật Ong, Yến xào.

Chương 47

Phần III. /Tiếp/

Sau buổi ăn sáng khó thở nhất mà các nam thanh nữ tú nhà ta trải qua, ai cũng có một cách nghĩ khác về nó, Tea Hin thì nghĩ nó ko phải người, nó nhất định ko phải người thường còn là ai thì anh bó tay. Woo thi càng ngày càng thấy thích nó, phải nói là yêu rồi mới đúng, Bo thì thích thú về "chị hai" tương lai của bang, anh dám chắc nó ko phải người bình thường.

Người tệ hại hiện giờ nhất là Yun, anh ko biết nói gì, nhì thấy nó ăn những món ăn mà anh chưa bao giờ tưởng tượng ra, anh ngày càng có một loại cảm giác gì với nó, khác hẳn với Ha Rum, một thứ cản giác mà anh chưa từng trải qua.

Hết tiết, bọn nó nhận được thông báo là tập hợp tại sảnh chính của trường.

-Tôi có một thông báo quan trọng với các học viên. -Một tháng nữa theo như các em biết là học viện của chúng ta sẻ có một cuộc thi quan trong nên tôi mong các em hãy tăng tóc luyện tập. -Còn về phía các vampire cấp cao, một lát sau tôi mời các em vào phòng hợp.

-Và điều cuối cùng là chúng sẻ bắt đầu chọn Hội Trưởng cho học viện, và cuộc bầu chọn sẻ bắt đầu vào sáng mai.

Bà Simon (hiệu trưởng) nói một loạt hết những gì cần thông báo rồi lẳng lặng bước đi và trở về phòng hiệu trưởng, sau đó những ai thuộc vanpire cấp cao lần lượt đi lên phòng hợp và tất nhiên là Tea Hin, Bo, Woo và Yun phải có mặt, những chiến bĩnh hùng mạnh nhất bạch đạo làm sao vắn mặt được chứ.

Khi tất cả đã đông đủ thì bà Simon bước vào ngồi yên tọa trên chiếc ghế hiệu trưởng. Thấy bà đã vào được mười phút rồi mà vẫn ko nói gì thì Yun khó chịu hỏi. -Sao ko nói gì đi. bà kêu bọn tôi đến đây ngấm bà à.

Bà ko lạ gì cái tính nết của Yun và cũng vì ko dám đụng vào cậu nên mới ko nói lại, hầu hết những người đang trong phòng này đều là những cậu ấm cô chiêu của những dòng tộc mạnh và có tiếng nhất là Yun, Woo, Bo và Tea Hin, là những dòng tộc mạnh nhất của bạch đạo, hắc đạo cũng phải nể phục.

-Chúng ta cần chờ cậu Min Hoo tới. các em ko cần nôn nóng.

Vài phút sau Min Hoo cũng có mặt nhưng có một điều lạ là sao nó cũng có mặt chứ, và nó đang ngồi vào chiếc ghế ngay cả Yun cũng ko thể ngồi. Chỗ của giám đốc, còn oppa nó thì ngồi cạnh, mọi người kinh ngạc khi thấy một hiện tượng lạ xuất hiện.

-Tara?. sao cậu lại ở đây?. Yun hỏi.

-Ko được sao?. Nó ko trả lời mà hỏi lại anh, ánh mắt đang nhìn chầm chầm vào chiếc laptop của mình.

-Cậu là vampire?.

-Ko.

-Vậy sao cậu vào đây?. Yun lại hỏi, Tea Hin, Bo, Woo ngồi cạnh cũng phải thắc mắc, ai cũng muốn biết tại sao nó lại có mặt ở đây và cái ghế nó đang ngồi là chỗ của người có chức vụ cao nhất trường ngồi mà người đó là Hoo, oppa nó anh của Woo mà.

-Yun. cậu đừng hỏi nữa. Tara chủ tịch của học viện này đấy. Oppa nó lên tiếng, anh biết chỉ cần Yun hỏi nó vài câu nữa thì những người có mặt tại đây sẻ ko yên với nó đâu và kể cả anh cũng ko tránh khỏi, tính nó anh biết rỗ, dù là bà nó nó cũng ko nể tình, nó ko phải là một người có thể chọc giận.

-CHỦ TỊCH?. Lần này ko phải mình Yun nói nữa mà là cả phòng cùng vang len trừ bà Simon và oppa nó.

-Nếu Tara là chủ tịch học viện này thì cổ đông bí ẩn nắm giữ 50% đó chính là.... Yun nói.

-Đúng vậy. là Tara. Oppa nó chỉ biết gật đầu rồi ko nói gì nữa, nó thì ko quan tâm, nó đang xem qua tình hình của học viện qua laptop của mình.

-Được rồi. Yun. bây giờ ko phải việc thắc mắc này nọ, chúng ta vào vấn đề đi. Ba Simon nói.

-Việc đầu tiên là bay giờ chúng ta sẻ tìm ra ba người trong số các em làm ứng cử viên cho chức Hội trưởng để chỉ huy cho cuộc thi lần này, một trong ba người có số phiếu bầu nhiều nhất sẻ làm Hội trưởng, hai người còn lại là Hội phó. Bà Simon nghiêm nghị nói.

-Hầu hết ko ai có thể đảm nhiệm nổi chức vụ này nên phải chọn người có đủ sức và thực lực để đảm nhiệm. Hoo nói tiếp.

-Yun, Woo, Bo. tôi và giám đóc quyết định chọn ba cậu. Bà Simon nói.

-Tôi ko đồng ý. tôi ko thích làm việc này. nếu muốn cái học viện này lên đường với tôi thì cứ chọn. Yun nói, ánh mắt sắc lạnh làm bà Simon thấy khó thở.

-Tôi cũng vậy. chọn người khác đi. Woo nói tiếp.

-Hai người đó sao thì tôi vậy. Bo là người cuối cùng lên tiếng nhưng cũng cùng ý kiến với hai người đi trước.

Bà Simon thở dài, biết là chuyện này ko tránh khỏi nhưng ko thể ko nói, trong học viện nhân tai thì nhiều nhưng người chịu khó thì ít, thiệt bà cũng ko biết làm sao, Hoo thì bận tất tần tật, ko thể là anh được, ngoài ba người ra thì bà đã từng nghĩ đến Tea Hin nhưng bà biết tính của anh, anh ko thể nào làm được việc này, nó quá vất vả và khó nữa.

Ko ai muốn lên tiếng để đảm nhiệm chức vụ này, tuy rất oai nhưng nó quá khó. Hiện trạng căn phòng trở nên tĩnh lặng đến khó thở.

Còn nó, ko lên tiếng chỉ châm chú vào chiếc laptop của mình thì vài phút sau chiếc laptop đóng lại. -Tôi sẻ làm.

-Tôi sẻ làm.

Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra câu nói. Nó vẫn ung dung như câu mình vừa nói là một chuyện ko đáng quan tâm. Hoo thấy mừng vì cuối cùng nó cũng chịu đứng ra đảm nhiệm, nếu là nó thì anh hoàn toàn an tâm, nhìn nó ít nói và trầm lặng vậy chứ về xử lí công việc là một việc cực kì dễ đối với nó.

-Tiểu... à ko Tara. em sẻ làm thật sao?. Tuy chính tai anh đã nghe nhưng anh muốn xác nhận lại một lần nữa, biết là có nó đứng ra làm việc này nhưng theo như tính tình của nó thì anh ko tầy nao hiểu vì sao nó lại đồng ý, nó ko phải người chịu giúp người khác khi ko có lợi gì cho bản thân mình.

-Ừ. Nó.

-Ok. Ánh mắt mừng rỡ ánh lên rõ rệt, rồi anh quay sang bà Simon cùng tất cả vam quý tộc nói. Chúng ta đã chọn được hội trưởng, vậy chỉ cần thêm hai hội phó nữa là đủ.

-Em sẻ làm. Yun lên tiếng.

-Em cũng vậy. Sau đó là Woo.

-Này. cậu nói là ko muốn làm kia mà. Yun cấu lên khi thấy Woo cũng muốn là hội phó như anh.

-Vậy khi nãy ai là người lên tiếng từ chối nhanh nhất?. Woo ko vừa, anh nói lại.

-Tôi nói tôi ko làm hội trưởng chứ ko nói là ko làm hội phó. Yun cải lại, ánh mắt toét lữa nhìn Woo.

-Tôi cũng vậy thôi. Nhúng vai Woo với khuôn mặt vô tư mà nói làm cho ai kia ngồi đối diện phải phát khùng.

-Thôi im đi. các cậu định cải nhau đến bao giờ. Hoo lên tiếng, ngay tức thì hai tiếng tranh nhau tắc hẳn.

Hai người ấm ức, tức giận mà quay mặt đi chỗ khác, ai cũng lữa bóc phừng phực trên đầu, nhất là anh Yun nha ta. Cả phòng ko khỏi bất ngờ khi thấy hai vị vua của học viện tranh nhau giành chức hội phó trong khi có hai chức hội phó lận, Tae Hin và Bo thì nhìn nhau mà ngớ người, tuy tính hai người này các anh biết rỗi, như nước với lữa (chứ còn gì nữa, người thì nước, người thì lữa nên tính các cũng giống vậy thôi) nhưng chưa bao giờ thấy hai người vì tranh nhau chức hội phó này như thế, cách cải nhau nhìn rất trẻ con.

Nó khẻ nhếp môi, thấy vô cùng hứng thú trong việc đùa giỡn với hai anh này, bình thường thì chững trạc giờ thì cải nhau vì một lí do hết sức phi lí.

-Vậy Yun, Woo cùng Tara sẻ là ứng cử viên cho cuộc bình chọn ngày mai, tuy biết ai sẻ nắm chức vụ nào nhưng cũng phải để các học viên bình chọn. Bà Simon nói cắt ngan cái ko khí kì hoặc đang diễn ra trong phòng.

-Được rồi. Nghĩ đi. Hoo giọng uy nghiêm nói rồi đứng dậy bước đi.

Nó cũng nhanh chóng cầm chiếc laptop bỏ vào túi rồi đi theo, sau nó là bốn anh chàng điển trai chạy theo.

-Tara. Yun lao về phía người con gái đang bước đi trên hành lang rộng lớn.

Bước đi từ từ chậm lại rồi nó quay sang người con trai đang đi cạnh. -Gì?.

-Đi chơi. Câu nói hết sức ngón gọn những diễn đạt được đầy đủ ý của lời nói. (Anh này bị nó lây bệnh làm biết phát ngôn rồi)

-Đi đâu?. Nó ngơ ngác nhìn Yun. Sao hôm nay lại nổi hứng rũ nó đi chơi ko biết.

-Cứ đi đi rôi biết. Yun nói rồi nhanh chóng nắm tay nó kéo đi trong sự ngỡ ngàn của nó, tay cầm chiếc túi sách lao theo anh nhưng tên bắn, vừa chạy nó vừa nhìn xuống bàn tay to lớn ấm áp của Yun, trong vài s tim nó như lỗi nhịp đập nhanh hơn bình thường.

Nhìn bóng của hai thân ảnh trắng đen đang nắm tay nhau chạy thì lòng của người con trai đang đứng sau bức tường thắt lại trong đau đớn, anh thực sự yêu mất rồi, yêu nó từ cái nhìn đầy tiên, anh ko biết tiếng sét ái tình ra sao nhưng hình như anh cũng là nạng nhân của nó.

Còn hai anh Tae Hin và Bo nhà ta sau khi thấy Yun chạy theo nó rồi đến Woo thì hai anh cũng lao như tên mà chạy theo những chỉ trong chớp mắt mà hai anh đã đề mất đầu mất tiêu rồi.

Còn nó và Yun, sau khi bị anh kéo đi rồi bị anh đẩy lên xe thì chiếc xe lăng bánh tiếng thẳng ra ngoại ô.

-Đi đâu vậy?. Quay sang Yun đang lái xe, nó hỏi.

-Bí mật. đi rồi sẻ biết.

Thấy Yun ko muốn nói nó cũng ko hỏi nhiều, dựa lưng vào ghế, đôi ngư từ từ khép lại mặt cho những cơn gió lạnh đang ùa vào khuôn mặt mình, nó vẫn để mặt mình ở vị trí ban đầu mà hứng gió trời. Chiếc xe của Yun đang lao nhanh trên mặt đường tráng nhựa tiến thẳng về phía tây cách thành phố Seoul một đoạn đường khá xa.

-Kettt.....

Chiếc xe màu đen dừng lại, Yun qua sang nó đánh thức, nhưng anh vẫn chưa kịp gọi thì đôi ngư của nó đã hé mở. -Tới rồi à?. Nó hỏi.

-Ừ. Yun đáp lại rồi mở cửa chỗ của mình rồi nhanh chóng đi qua chỗ nó mở của cho nó một cách lịch sự. Như thường lệ, có người mở cửa phải có người xuống xe, nó cũng vậy, nhanh chóng xuống xe rồi đi theo Yun.

Trên con đường mòn được những tán cây cao to hai bên hàng bao trùm trên đỉnh đầu, ko một tia nắng nào lọt qua vì những tán lá chen chít vào nhau kín bít kỏ để một tia nắng nào lọt qua nhưng ko vì vậy mà con đường này tối đi ngược lại còn rất sáng, ko biết bằng cách nào nó có thể sáng như bên ngoài khi ko có lấy một tia nắng lọt qua. Hai bóng một trắng một đen đang song song nhau bước đi về khung màn trắng phía trước, ko biết nơi đó là chỗ nào, ra sao nhưng nó có thể chắc rằng ở đó ko có những tán là dầy chen nhau như ở đay.

Thân ảnh trắng đen ngày càng tiến gần khoảng ko sáng chói đó thì khi tới nơi, khi đã ko còn trong con đường mòn nữa thì trước mắt nó, một khoảng ko rực nắng với những mảnh đất trồng đầy loài bạch hồng và hắc hồng chen xen nhau, hai màu hoa như tượng trưng cho hai người tụi nó, một trắng một đen, tương khắc với nhau nhưng mỏi loài đều mang một vẻ đẹp riêng của mình. Một cánh đồng rộng lớn gần cả chục hécta chỉ toàn là hoa, và duy nhất hai loài là hoa hồng trắng và hoa hồng đen khiến cho người con gái thân bạch y phải thửng thờ với cảnh trước mắt.

-Cậu tìm đâu ra chỗ này vậy?. Ánh mắt bớt đi vẻ lạnh lẽo nó hỏi Yun mà trong khi mắt mình ko thể rời khỏi cảnh vật trước mặt.

-Chỉ vô tình thôi. Nhìn thấy ánh mắt có chút vui vẻ của nó Yun tỏ vẻ hài lòng với thành tích của mình.

Nói rồi anh ra dấu bảo nó đi theo mình, hai người lại đi tiếp, tiến thẳng vào trong cánh đồng hoa trên con đường mọc đầy cỏ xanh. Hai người tui nó cứ đi, đi được khoảng mười phút thì nơi con đường trải đầy cỏ xanh dẫn đến một ngọn đồi nằm trung tâm của cánh đồng, trên đó,có một bộ bàn ghế bằng gỗ với những tách trà, bình trà, điều đặc biệt nhất làm cho nó chú ý là chiếc xích du màu trắng với những sợi dây leo đang hiện diện trước mặt nó.

Tuy đang chìm trong mọng cảnh nhưng bộ não nó vẫn ko ngừng hoạt động, nó nhìn chiếc xích đu màu trắng mà đầy nghi ngờ. -Những thứ này là do cậu cố tình làm phải ko, và còn làm chỉ trong vài ngày cách đây ko lâu.

-Sao cậu biết?. Yun ngớ người, sao nó biết là những thứ này làm cách đây ko lâu.

-Quan sát kĩ đi. Chiếc xích du vẫn còn rất mới, những cây leo trên nó cũng còn rất non nhìn là biết mới làm liền. với lại tôi chắc rằng chiếc xích đu này chưa ai ngồi lên. Nó nói một lèo khiến cho người bên cạnh toát cả mồ hôi. biết từng chi tiết nhỏ cứ như nó là người làm chiếc xích du này chứ ko phải anh.

-Cậu hay thật đấy, vậy cũng đoán ra được. Yun gãi đầu, hành động như một đứa trẻ của anh bất giác làm nó phải nở một nụ cười tỏa nắng, tuy ko thành tiếng nhưng nụ cười này rất rõ, và rất thật. Nhìn thấy mỹ nhân cười làm cho tim của người con trai bên cạnh đập loạn xạ, rồi anh cũng cười một cái thật tười.

Đi đến chiếc xích đu anh nói. -Chơi ko?.

Thêm một nụ cười đẹp tượng ban mai, hình tượng của một vị Nữ Chúa Tuyết hoàn toàn biến mất chỉ còn ở đây là một cô gái hết sức bình thường. -Đi chứ.

Yun đứng cạnh chiếc xích đu đẩy cho nó, bây giờ anh hoàn toàn gạt bỏ tất cả buồn phiền ra khỏi đầu, cả Ha Rum, cả những cuộc tranh đấu, những cái gọi là lòng kiêu hãnh của một thằng con trai qua một bên, trong đầu anh chỉ còn cánh đồng hai màu, những con chim đang bay lượn trên khoảng ko, những tiếng gió ù ù thổi qua, những tia nắng mà loài vam như anh ko mấy là ưa và một thứ quan trong nhất là người con gái bên cạnh này anh.

-Tara này. Anh nói.

-Hả?. Nó trả lời.

Chương 48

-Cậu đã từng thích ai chưa?.

-Tại sao cậu lại hỏi vậy?. Nó vô tư hỏi anh, ko suy nghĩ, ko có một chút nào gọi là dè chừng với người con trai bên cạnh, cảm giác an toan của nó khi ở bên cạnh anh khiến nó ko cần lo nghĩ gì.

-Vì nếu chưa thì tình giả của chúng ta có thể trở thành tình thật ko?.

Câu nói của anh khiến cho trái tim băng đá của nó tan dần, lòng dân trào một nổi vui mừng ko tả siết. -Được sao?.

Chiếc xích du đột ngột dừng lại, anh đi đến trước mắt nó, nhìn thẳng vào ánh mắt nó ko một vẻ e dè của thường ngày.

-NẾU EM CHO ANH MỘT CƠ HỘI!.

-Yun!. cậu nghĩ tôi dễ dàng lọt vào bẫy của cậu lắm à?. Nó nhìn vào ánh mắt cả Yun mà phán một câu như mũi tên vô hình đang bắn trúng tim đen của một người nào đó(ổng chứ ai).

-"Ặc. vậy cũng biết. sao chuyện gì cũng biết hết vậy trời?". -Ờ... ùm có cần lật tẩy tôi một cách trắng trợn vậy ko?. Đứng dậy bước lại vi trí cũ anh lại một lần nữa hố hàng trước người con gái này, mặt anh cứ như quả cà chua vừa mới chính.

-Nếu biết xấu hổ thì đừng có bầy trò này nọ. Nó nhìn Yun với ánh mắt trách móc xen lẫn một ít niềm vui trong đó.

-Thì thử trước sau này có gì làm lại. Gãi đầu anh nói, ánh mắt ngay thơ hiện rõ rệt, những cái khí thế u ám, lạnh lẽo quanh anh đã tan biết vào ko gian ko còn một chút vướng bận.

-Làm lại?. giỡn à?. Nó nghệch mặt. -"Có chuyện tỏ tình thử ở đây nữa sao, ko biết tên này có phải vam ko nữa."

-Ko. cậu nghĩ đi. nếu lỡ sau này tôi có thích cậu thiệt thì lấy kinh nghiệm lần này đề áp dụng lại chứ sao. tỉ lệ thành công sẻ cao hơn. Anh nói một leo mà ko hề biết nếu mấy lời này đề người trong giới vampire nghe được thì anh sẻ ko có cái lỗ này mà chui xuống đề mà trốn.

-Tôi nghĩ ko có "lỡ" đâu anh bạn ạ. cậu nghĩ tôi sẻ thích người như cậu sao.

-Tôi thì sao chứ. đẹp trai nè. mạnh nữa nè. ga lăng nè. bao nhiêu cô muốn mà ko được nữa là. Đứng trước mặt nó anh đưa ban tay ra rồi bắt đầu kể, mỗi lần nói là một ngón tay đưa ra cho nó biết là anh có rất nhiều ưu điểm. (tự kỉ rồi ông ơi).

-Cậu có phải là vam ko đấy?. ăn nói giống như trẻ lên ba. Nó cười, lại thêm một nụ cười nghiên làng đổ xóm hé nỡ khiến cho chàng trai bên cạnh ko khỏi có chút động lòng. Từ trước giờ quen nó có bao giờ thấy nó cười đâu, vậy mà hôm nay nó lại cười mà còn rất nhiều lần nữa chứ, đúng là chuyện hiếm có mà. Nhưng cũng chính vì nụ cười ấy đang làm cho trái tim của anh từ từ lỗi nhịp.

-Tara. Khuôn mặt nghiệm nghị quay trở về với anh trong tích tắc.

-Gì?. Nó đung đưa với chiếc xích đu mà nói.

-Cậu... sao cậu lại đồng ý giúp tôi.

-Ko phải giúp cậu mà là giúp tôi thôi. Nó nói một cách khẳng định khiến cho Yun hơi khó hiểu.

-Cậu thì có lợi gì chứ. Yun hỏi.

-Chẳng phải cậu rất có tiếng trong trường à. nếu tôi đồng ý quen với cậu thì sau này sẻ ko ai làm phiền đến tôi. với lại...

-Với lại gì?.

-... tôi cũng muốn tham gia vỡ kịch này. vui mà. Vừa nói nó vừa ngữa mặt lên trời tận hưởng làn gió nhẹ du dưa thôi qua.

-Hừ. cậu cũng ham chơi nhĩ. Yun cười trừ nhìn người con gái năm lần bẩy lượt khiến anh phải đau đầu này.

-Ko phải ham chơi... mà là... tìm ình một con đường đề dễ sống thôi. Ánh mắt buồn bã, sâu thẳm, sắc sảo đã trở về, ánh mắt đó là thứ duy nhất Yun ko thể quên được và cũng là thứ anh ko muốn nhìn thấy nhất.

-Về thôi. định ngủ qua đêm ở đây à?. Nó đứng dạy, quay sang nhìn Yun.

-.... . Ko nói gì anh đứng dậy bước theo nó, nhìn dáng người con gái trước mắt anh cảm thấy có chút đau lòng, cảm giác như người con gái này đã phải trải qua những chuyện kinh khủng và đang dày dò cô ấy.

-Này Yun. cảm ơn anh. Nó nói chân vẫn cứ bước đi trên con đường cỏ xanh trài dài.

-Tại sao lại cảm ơn tôi?. tôi nhớ cô người ko thích nói nhiều mà sao hôm nay nói dữ vậy?.

-Tôi nói nhiều cũng do anh thôi. còn việc tôi cảm ơn là do tôi ko cần tốn sức mà tìm được một nơi như vậy thôi.

-Ý cô nói là nơi này?.

-Ùm. sau này nơi này chính thức thuộc vể tôi.

-Này đừng có mà ngang ngược như thế. nơi này là do tôi tìm mà. Yun quát lên.

-Nhưng giờ nó đã là của tôi. nơi này được xem như điều kiện trao đổi của tôi và cậu.

-Cô khôn quá đấy. Yun khoan tay để trước ngực, nhìn nó với ánh mắt toét lữa.

-....


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .